Sunday, November 4, 2012

Vu Khống: Một Căn Bệnh Bất Trị

Vu Khống: Một Căn Bệnh Bất Trị
Trần Tiên Long
http://sachhiem.net/TTL/TranTL24.php
http://sachhiem.org/../images/nha.jpg
21-Jul-2012
http://sachhiem.org/../images/Danhmay.jpg
Kính thưa quí đọc giả,
Chuyện đánh phá, mạ lỵ, lăng nhục, đặt điều, dựng chuyện để vu khống… đang là một căn bệnh trầm kha bất trị ở trong các sinh hoạt văn hóa hằng ngày của cộng đồng VN hải ngoại. Nó chẳng phải chỉ ở những nick ma, nick quỉ, mà còn rất phổ thông ở cả những tay viết có tên thật hoặc con người thật. Họ còn là những kẻ có quyền cao chức trọng ngay trong xã hội này. Người ta thường dùng nó làm vũ khí khi đang ở thế bí, không còn gì để phản biện đối với sự thật được trình bày dưới ánh sáng của trí tuệ.
Một trong cách thức gỡ gạc phổ biến nhất là chụp mũ nhau là cộng sản. Hễ mỗi lần bất đồng nhau về một vấn đề gì và ở thế bí, có lẽ cái lối chụp mũ này là dễ dàng nhất và thông dụng nhất. Chính cá nhân tôi nhiều lần đã từng bị đội cho cái nón cối làm việc cho cộng sản, viết bài theo đơn đặt hàng của Bắc Bộ Phủ, ăn lương của Việt cộng… Nhưng khi tôi đưa ra lời thách thức công khai cho kẻ vu khống thì bè đảng của hắn trả lời rằng bởi vì người ta khinh ghét tôi nên họ chẳng cần phải trả lời. Làm như chuyện vu khống là chuyện thường ngày ở huyện, thích thì làm, không thích thì thôi. Họ cho việc trưng bằng chứng khi vu khống thiên hạ không phải là một bổn phận cần thiết phải làm, nhưng là một quyền lợi mà họ có thể từ chối theo ý thích. Tôi tự hỏi đó có phải là lương tâm đạo đức di hại của một nền văn hóa Thiên La Đắc Lộ không?
Ở đời, không ai muốn đặt một cái cày trước một con trâu. Vậy mà tôi vẫn thấy họ làm như vậy hằng ngày ở trong các diễn đàn. Trước khi làm công việc tố cộng thì họ chẳng bận tâm gì để chứng minh người đó là cộng sản. Họ cứ tố khơi khơi, chẳng liên quan gì tới người họ tấn công. Những cái ác của người cộng sản bổng dưng nằm trên đầu trên cổ của những nạn nhân bị đấu tố, một việc làm dễ dàng vô cùng cho những kẻ đuối lý khi trao đổi. Nói theo kiểu tác giả Xích Lô Việt trong bài Khi Con Chiên Cờ Vàng Đòi “Đối Thoại” thì có lẽ quá đúng, rằng nếu không mạ lỵ, lăng nhục, chửi bới, dựng chuyện để vu khống thì những bài viết của họ chỉ còn lại là một tờ giấy trắng, hoặc cùng lắm thêm một câu Amen nữa là chấm hết.
Lại còn có cả một vị Tỳ Khưu kia, có lẽ đã hơn một năm rồi, suốt ngày vào diễn đàn lải nhải về một vị sư nọ. Họ xem chuyện vu khống dễ dàng như là chuyện ăn cơm bữa, chẳng cần phải bận tâm điều gì. Đó là những điều tôi không thể tưởng tượng nỗi đối với những kẻ mà thiên hạ phải gọi bằng thày; nhưng đây lại là một sự kiện có thực mà chẳng có ai chịu lên tiếng, ngoài một vài con chiên khác cùng thổi kèn, đánh trống phụ họa theo.
Như vậy, chuyện vu khống không phải chỉ có ở một vài tầng lớp nick ma, nick quỉ, nhưng còn phổ biến ở một số người đang có địa vị tiếng tăm trong xã hội, bất kể họ là kết quả của một nền văn hóa nào. Cho dù là vậy, những kẻ cực đoan chống cộng chết bỏ hay chống cộng cho Chúa, nạn nhân của một nền văn hóa Thiên La Đắc Lộ, hiện còn làm cho nó rõ nét hơn nữa.
Trân trọng,
Trần Tiên Long

No comments:

Post a Comment