Wednesday, August 3, 2011

Hòa giải và hòa hợp

Hòa giải và hòa hợp
   
Phạm Bá Hoa
Với bài “Quá Khứ Và Hận Thù” đã góp mặt trên vài Diễn Đàn kể cả Diễn Đàn chuyển bài vào quốc nội, nhằm giải thích rõ thêm về câu hỏi của một người xưng là  “Em gái Mỹ Tho” đã hỏi tôi trong paltalk trên Diễn Đàn Chính Nghĩa Việt Nam Cộng Hòa nhân ngày Quốc Hận 30/04/2010. Sau 45 phút tôi trình bày “Việt Nam, sau 35 năm dưới chế độ cộng sản độc tài”, câu hỏi thế này: “Với quá khứ đó, ông có hận thù cộng sản không?”. 

Tóm tắt câu trả lời của tôi như sau: “Tôi không hận thù, vì lòng hận thù thường xuyên trói buộc sự suy nghĩ của mình, làm cho mình chỉ quanh quẩn với những ý nghĩ tìm cách trả thù. Đó, chính là lúc mà tâm hồn mình trong trạng thái ở địa ngục, vì thiên đường hay địa ngục không phải là nơi chốn, không phải trên trời hay trong lòng đất, cũng không phải chỗ này hay chỗ kia, mà  thiên đường hay địa ngục chỉ là một trạng thái tâm hồn. Và khi không thoát ra được sự trói buộc đó thì mình không thể có được suy nghĩ gì để đóng góp vào sinh hoạt Cộng Đồng, cũng không đóng góp được gì cho cuộc đấu tranh thực hiện một xã hội công bằng, dân chủ, tự do, cho đồng bào trên quê hương Việt Nam. Dù chì là những đóng góp nhỏ nhoi của mỗi cá nhân, nhưng khi những cá nhân kết hợp lại sẽ trở thành một sức mạnh vùng lên lật đổ chế độ độc tài chỉ biết hận thù và trả thù. CSVN nuôi dưỡng hận thù vì đồng bào không chấp nhận chế độ độc tài tàn bạo của chúng, nên chúng luôn luôn sợ hãi mọi người giành quyền lực, nên đầu óc của chúng chỉ suy nghĩ tìm những cách trả thù mà tổ chức có cái tên “Công An Nhân Dân” với hàng hàng lớp lớp cánh tay cầm gậy gộc cầm roi điện cầm súng đàn áp nhân dân, bắt nhân dân bỏ tù, và trong nhiều trường hợp đã giết chết nhân dân mà không hề vi phạm cái gọi là pháp chế xã hội chủ nghĩa. Tôi không hận thù nhưng tôi không bao giờ quên quá khứ của cộng sản Việt Nam, bởi cái quá khứ hơn nửa thế kỷ qua mà CSVN gây ra cho dân tộc và quê hương Việt Nam, quá sức tưởng tượng của người dân Việt bình thường! Tôi nói “bình thường” để phân biệt với người cộng sản là con người không bình thường khi nhìn họ dưới góc độ đạo lý trong văn hoá Việt Nam”.            

Cũng vì tôi không bao giờ quên cái quá khứ độc tài tàn bạo của CSVN, nên tôi không bao giờ chấp nhận hòa giải để hòa hợp với chúng, cũng chưa bao giờ và sẽ không bao giờ về Việt Nam khi cộng sản vẫn còn cai trị quê hương tôi. Nhóm chữ Hòa giải hòa hợp” của CSVN thể hiện trong những tổ chức và những chính sách đối với Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải ngoại, một Cộng Đồng mà CSVN đã một thời gọi là bọn ngụy quân ngụy quyền, bọn phản quốc, bọn ôm chân đế quốc, bọn đĩ điếm lưu manh rác rưởi của xã hội. Họ sử dụng tất cả những chữ nào mà chửi rủa được là mang ra sử dụng để sỉ vả chúng ta là bọn này bọn kia. Một Cộng Đồng đã không thể sống nỗi dưới chế độ xã hội chủ nghĩa độc tài do chính sách kềm kẹp chính trị trong khi tài sản bị họ cướp đoạt trắng trợn, nên đành phải vượt biên vượt biển tìm tự do với cái giá phải chấp nhận ở mức độ nguy hiểm rất cao, do bị họ bắn giết, bị bắt bỏ tù, do bị mất xác trong rừng trên biển, trong khi hy vọng vượt thoát đến bến bờ tự do thật là mong manh! Nguyễn Thượng Nhân, thời ấy là Bộ Trưởng Y Tế của cộng sản, hô hào cái quan điểm của ông ta là đem hết cái bọn đó ra mà treo cổ! Không biết bây giờ cái tên Nguyễn Thượng Nhân Phó Thủ Tướng & Bộ Trưởng Giáo Dục có nhận ra bản thân ông thuộc cái bọn gì không nhỉ? Bọn tham nhũng, bọn dâng đất dâng biển cho ngoại bang, hay bọn gì đó trong cái xã hội băng hoại đến mức ngành giáo dục dưới quyền ông ta toàn là gian trá, ngay cả bằng cấp đại học của các cấp lãnh đạo trong bộ máy đảng với bộ máy nhà nnước đều là gian trá nữa.

Nhóm chữ hòa giải hòa hợp đã có mặt trong ngôn ngữ của CSVN hằng mấy thập niên rồi, nghĩa là đã quá cũ nhưng CSVN rất thường sử dụng để kêu gọi Cộng Đồng tị nạn cộng sản về Việt Nam xây dựng đất nước, nhưng thực chất thì CSVN chỉ kêu gọi hòa hợp dưới quyền cai trị của họ chớ không hề hòa giải.

Thứ nhất. Ngày 26/03/2004, CSVN phổ biến Nghị Quyết 36 nhắm vào Cộng Đồng Tị Nạn Cộng Sản tại hải ngoại, trong mục đích khống chế mọi sinh hoạt của Cộng Đồng để sử dụng khối nhân lực quí giá và khối tài chánh lớn lao ngày càng gia tăng. Vì vậy mà CSVN dùng những nhóm chữ trong NQ 36 như thể họ đang ôm Cộng Đồng chúng ta vào vòng tay của họ. NQ 36 có 9 mục tiêu gói ghém trong 3 điểm căn bản với nguyên văn như sau: (1) Người Việt Nam ở nước ngoài là bộ phận không tách rời, và là nguồn lực của cộng đồng dân tộc Việt Nam, là nhân tố quan trọng góp phần tăng cường quan hệ hợp tác hữu nghị giữa nước ta với các nước. (2) Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài là trách nhiệm của toàn bộ hệ thống chính trị và của toàn dân. Các tổ chức đảng, nhà nước, và các đoàn thể nhân dân, các ngành các cấp từ trung ương đến địa phương, ở trong nước và ngoài nước, và toàn dân ta cần coi đây là một nhiệm vụ quan trọng nhằm phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc vì sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc. (3) Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài, cần mang tính đồng bộ, kết hợp việc xây dựng cơ chế chính sách với công tác vận động, kết hợp các hoạt động trong nước với các hoạt động ở ngoài nước, và phải được tiến hành thông qua nhiều loại hình hoạt động và biện pháp phù hợp với các đối tượng và địa bàn khác nhau, trên cơ sở tự nguyện và không trái pháp luật, phong tục, tập quán của nước sở tại.   

CSVN, miệng thì nói hòa hợp hòa giải, nhưng chính sách thì huy động toàn đảng toàn dân từ trong nước ra đến hải ngoại thi hành NQ này với ngân khoản ban đầu là 7 tỷ đồng Việt Nam do tổ chức thành lập ngày 25/04/2003 dưới tên gọi “Quỹ Hỗ Trợ Người Việt Nam Ở Nước Ngoài”, thực chất là phương tiện hoạt động của những tên thi hành NQ 36 tại hải ngoại. Ngân khoản tương đương 450.000 mỹ kim nếu tính theo hối suất chánh thức ngày thành lập Quỹ là 15.741 đồng VN đổi được 1 mỹ kim. CSVN không thể nào không biết mọi người Việt Nam, nhất là người Việt Nam trong Cộng Đồng tị nạn tại hải ngoại không bao giờ quên thời kỳ 10 năm đầu kể từ năm 1975 “bị họ chửi rủa nhục mạ”, 10 năm kế tiếp “họ hạ giọng gọi Cộng Đồng chúng ta là Việt kiều yêu nước” khi thấy chúng ta gởi tiền về giúp thân nhân trong nước, và 10 năm tiếp theo “họ lại hạ giọng xuống thấp nữa để gọi Cộng Đồng chúng ta là khúc ruột ly hương ngàn dặm” khi thấy khối nhân lực quí giá và khối tài chánh lớn lao trong Cộng Đồng tị nạn.

Tại sao CSVN lại hạ mình xuống giọng đến như vậy? Tại vì Cộng Đồng tị nạn cộng sản chỉ khoảng 3 triệu người, nhưng có khối chuyên viên chuyên gia đến mức họ rất thèm, không phải để xây dựng đất nước mà để tiếp tay giúp họ giữ ngôi quyền lực và gia tăng tài sàn cho họ.

Đây là trích trong bài viết ngày 11/08/2005 của Thứ Trưởng Ngoại Giao CSVN Nguyễn Phú Bình: “... Trong số gần 3.000.000 người Việt Nam sinh sống định cư ở nước ngoài, ước tính có khoảng 300.000 người được đào tạo ở trình độ đại học và công nhân kỹ thuật cao, có kiến thức cập nhật về văn hoá, về khoa học, công nghệ, về quản lý kinh tế. Trong đó có nhiều người đạt vị trí quan trọng  trong các viện nghiên cứu, trường đại học, bệnh viện, công ty kinh doanh của các nước, và các tổ chức quốc tế. Tiềm lực khoa học và công nghệ của các thế hệ người Việt Nam ở nước ngoài không ngừng phát triển ... do được đào luyện, tiếp cận môi trường khoa học công nghệ tiên tiến, và nắm bắt được phương pháp quản lý kinh tế vĩ mô và chuyên ngành. Họ có khả năng phát kiến sáng tạo, có năng lực tổng hợp thông tin, tư vấn và tạo dựng mối quan hệ với các cơ sở khoa học, cơ sở kinh tế ở nước sở tại. Từ trước đến nay, đội ngũ trí thức kiều bào vẫn được các cơ quan chức năng trong nước đánh giá là thế mạnh của người Việt ở nước ngoài, là một nguồn lực có thể góp phần tích cực cho sự nghiệp công nghiệp hóa và hiện đại hóa đất nước”.

Và đây là khối tài chánh, do bà con trong Cộng Đồng gởi về giúp thân nhân trong nước từ năm 1991 như sau: Năm 1991; 35 triệu mỹ kim. Năm 1992; 136 triệu MK. Năm 1993; 175 triệu MK. Năm 1994; 210 triệu MK. Năm 1995; 285 triệu MK. Năm 1996; 450 triệu MK, Năm 1997; 690 triệu MK. Năm 1998; 950 triệu MK. Năm 1999; 1 tỷ 100 triệu MK. Năm 2000; 1 tỳ 700 triệu MK. Năm 2001; 1 tỷ 900 triệu MK. Năm 2002; 2 tỷ 100 triệu MK. Năm 2003; 2 tỷ 700 triệu MK. Năm 2004; 3 tỷ MK. Năm 2005; 3 tỷ 800 triệu MK. Năm 2006; 6 tỷ 820 triệu MK. Năm 2007; 5 tỷ 500 triệu MK. Năm 2008; 7 tỷ 200 triệu MK. Năm 2009, 6.283.000.000 (source: Ngân hàng CSVN năm 2009) Tổng cộng từ năm 1991 đến năm 2009, số tiền mà bà con trong Cộng Đồng gởi về Việt Nam giúp thân nhân lên đến 45.034.000.000 MK (45 tỷ 034 triệu MK). Con số này chưa kể khối lượng mỹ kim do bà con mang theo khi về Việt Nam. (trích những con số của Vụ Tổng Hợp/Bộ Kinh Tế CSVN trên Vietnamnet

Theo báo Jakarta Post ngày 20/6/2005 tại thủ đô Indonesia, ông Trần Đức Lương, Chủ Tịch nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đã yêu cầu Tổng Thống Indonesia (ông Susilo) khẩn cấp phá bỏ bia tưởng niệm trên đảo Pulau Galang vì đã xúc phạm đến Việt Nam (!) . Nhân viên bảo trì công viên, ông Mursidi nói với phóng viên rằng: “Lệnh phá bỏ bia tưởng niệm phải thực hiện ngay tức khắc, đến mức phải dựng mái lều dưới cơn mưa trong đêm tối, để làm công việc đục bỏ phần có những hàng chữ trên bia.” Còn Anne Oh, người điều hợp công ty Bold Express cho biết: “Chánh phủ cộng sản Việt Nam không chỉ đòi phá bỏ bia tưởng niệm tại Galang, mà họ còn đòi phá bỏ bia trên đảo Bidong bên Malaysia nữa”.

Chưa hết, CSVN còn biến nghĩa trang Biên Hòa của quân lực Việt Nam Cộng Hòa thành nghĩa trang dân sự, và trong tương lai rất có thể họ sẽ đào mồ lên để biến thành khu kinh tế hay du lịch gì đó chăng. Rõ ràng là CSVN miệng nói hòa giải hòa hợp nhưng lại bằng mọi cách xóa bỏ những chứng tích nói lên tội ác của họ, dù chứng tích đó thể hiện qua những vật thể nào ở bất cứ nơi đâu, nhưng cả cái Bộ Chính Trị CSVN, không bao giờ và cũng không thể nào phá bỏ được những chứng tích tội ác của họ trong mỗi người Việt Nam không cộng sản. Hơn thế nữa, mỗi người Việt Nam tị nạn cộng sản là “tấm bia sống” tố giác vô vàn tội ác của họ.         

Thứ nhì. Trên báo quốc tế ngày 7/4/2005, có bài của ký giả Thạch Anh phỏng vấn ông Võ Văn Kiệt, cựu Thủ Tướng CSVN. Đây là cuộc phỏng vấn giữa người cộng sản với nhau, để ông Kiệt có cơ hội nói lên những ưu tư mà ông gọi là “bức xúc” trước thời cuộc. Câu hỏi: “Thưa ông, nhân dịp 30 năm, ngày đất nước liền một dãi từ Mũi Cà Mau đến địa đầu Móng Cáy, thấm thoát đã 30 năm kể từ ngày tiếp quản Sài Gòn, ông là một trong số ít các nhà lãnh đạo còn lại , ông có suy nghĩ gì về sự kiện này?”

Ông Kiệt trả lời: “Suy nghĩ của tôi là chiến tranh đã qua cách đây hằng chục năm, chúng tôi đã chuyển giao quyền lãnh đạo cho thế hệ kế tiếp. Nói như thế có nghĩa là tôi mong cho chiến tranh thật sự phải thuộc về quá khứ, một quá khứ mà chúng ta mong muốn khép lại”.

Ký giả Thạch Anh lại hỏi: “Thưa ông, khép lại là một khái niệm không đơn giản khi thực hiện, có phải không?”

Ông Kiệt trả lời: “Không gì là không làm được. Hòa hiếu, khoan dung, là những truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam.Người Việt thường chỉ kháng chiến khi có kẻ thù từ bên ngoài. Sau 30 năm qua, tôi nghĩ, mọi người Việt Nam chúng ta, cả đôi bên đều nhận thấy khi không còn sự can thiệp từ bên ngoài nữa, chúng ta có thể trở về bên nhau cùng nhau xây dựng. Và Việt Nam sẽ thêm phát triển khi mọi người Việt dù ở đâu cũng đều ở trong một cộng đồng hòa hợp. .... “Đấy là một vấn đề lớn. Chúng ta đang nắm quyền lãnh đạo đất nước, muốn để mọi người Việt Nam cùng chung tay hàn gắn, chung tay tạo dựng, thì chúng ta phải thực tâm khoan dung và hòa hợp”.

Vài nhận xét: (1) Hẳn quí vị cũng để ý anh ký giả cộng sản này không dùng nhóm chữ “nước Việt Nam từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau” như sử sách Việt Nam lưu giữ, mà anh ta dùng nhóm chữ “từ Cà Mau đến Móng Cáy”, vì lẽ lãnh đạo CSVN của anh ta đã cắt Ải Nam Quan dâng cho lãnh đạo trung Cộng để được che chắn quyền lực, còn đâu nữa mà nói! (2) Suốt 17 năm nhốt các Tướng lãnh sĩ quan viên chức và cán bộ Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi trong hơn 200 trại tập trung, ông ta là Thủ Tướng CSVN có thẩm quyền ký giấy gia hạn tập trung chúng tôi mỗi 3 năm một lần. Tại sao lúc ấy ông ta không khép lại quá khứ mà chờ đến khi không còn quyền lực trong tay ông ta mới nói? Bây giờ (2005), 30 năm sau chiến tranh xâm lăng VNCH, ông ta ra cái điều “tử tế” muốn cuộc chiến đó khép lại. Chính ông ta và “đồng chí của ông ta”  phải có trách nhiệm khép lại cái quá khứ độc ác tàn bạo đối với mọi người dân Việt. Nhưng, chẳng những ông ta không làm, mà còn siết cổ đồng bào trong xã hội và siết cổ chúng tôi trong tù mạnh tay thêm nữa để trả thù, cùng lúc cướp đoạt tài sản, nay ra cái điều ông là người cộng sản tử tế nữa chớ. Nhưng đã là cộng sản, làm quái gì có người cộng sản tử tế. Còn hòa hiếu khoan dung, xin hỏi: “Ai hòa hiếu khoan dung ai? Ai hòa hợp với ai?” Chẳng lẽ chúng tôi phải chấp nhận hòa hiếu khoan dung của đảng cộng sản để cúi đầu hòa hợp với bộ máy cầm quyền gian trá trấn lột cướp đoạt hay sao?  

Thứ ba. Nguyễn Minh Triết, Chủ Tịch nước, sang Hoa Kỳ từ 18 đến 23/6/2007, một quốc gia mà ông ta và các “đồng chí” của ông từng nguyền rủa “Đế quốc Mỹ là kẻ thù số 1 của Việt Nam, là tên đế quốc đầu sỏ đang giẫy chết tại dinh lũy cuối cùng của chủ nghĩa tư bản”. (Là 1 trong 10 bài mà họ bắt buộc chúng tôi học hồi tháng 8/1975 khi bị giam trong trại Long Giao). Trên Đàn Chim Việt Online ngày 15/6/2007, khi ông ta trả lời phỏng vấn của Vietnam.net, có đoạn: “… Nhà nước và nhân dân Việt Nam luôn luôn coi trọng Cộng Đồng Người Việt ở nước ngoài là bộ phận không thể tách rời của dân tộc Việt Nam, là máu của máu Việt Nam”. Trong một đoạn khác ông nói: “Cộng Đồng người Việt ở nước ngoài là khúc ruột ly hương ngàn dặm….”  Chưa hết, trong bữa ăn tại khách sạn Saint Regis Resort (DanaPoint, California), ông ta nói: “ “… Bà con hải ngoại hãy quên quá khứ mà đoàn kết xây dựng đất nước …”

Là Chủ Tịch nước, chẳng những ông ta không coi đồng bào trong nước là khúc ruột quê hương mà còn đàn áp bắt giữ hằng đoàn hằng đoàn dân oan từ nhiều nơi đổ về Hà Nội và Sài Gòn kêu cứu, lại còn sử dụng Công An khủng bố, đàn áp, bỏ tù, bất cứ ai bày tỏ một cách ôn hòa về quan điểm dân chủ tự do và tôn trọng quyền con người, cũng như bày tỏ tinh thần trách nhiệm công dân bảo vệ quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam.  

Thứ tư. CSVN dưới nét  nhìn của người trong nước và hải ngoại

Với cố Trung Tướng cộng sản Trần Độ. Ông chết năm 2002, để lại tập nhật ký Rồng Rắn viết năm 2000 và 2001. Ông dùng thời gian từ năm 1975 đến năm 2001, để so sánh Việt Nam dưới sự lãnh đạo của cộng sản độc tài với các quốc gia chung quanh được lãnh đạo bởi thể chế dân chủ tự do. Trích vài đoạn của ông: “.... Hãy nhìn các nước Đài Loan, Đại Hàn, Singapore, Thái Lan, Mã Lai Á, chỉ cần 20-30 năm mà họ phát triển và nhân dân của họ có đời sống khá phong phú. Mấy nước này không có đảng cộng sản tài tình, sáng suốt như của Việt Nam, mà họ có những chính khách vì dân vì nước, với những chính sách kinh tế xã hội thông minh và hiệu quả. Như vậy, chủ nghĩa xã hội chưa có chứng thực....” Trong một đoạn khác:  “...... Nói chung, nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là một tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thỉ Hoàng cùng các vua quan tàn bạo của Trung Hoa phong kiến, cộng với tội ác của các chế độ độc tài phát xít. Nó tàn phá cả một dân tộc, hủy hoại tinh anh của nhiều thế hệ. Xét đến cùng, đó là tội nặng nhất về sự vi phạm nhân quyền. Vì không phải nó chỉ xâm phạm đến quyền sống của con người, mà nó còn hủy hoại đời sống tinh thần, đời sống tư tưởng của cả một dân tộc. Nó đang làm hại cả một nòi giống”.        

Với ông Hà Sĩ Phu (trong nước). Trích trong bài “Sức Nén Của Ngôn Từ” của tác giả Hà Sĩ Phu năm 2004. Phải nhận rằng, cách “nén chữ” của ông rất tài tình để vạch trần sự băng hoại của xã hội xã hội chủ nghĩa mà bộ máy cai trị của CSVN tạo nên: “.... Những danh từ như “cách mạng, như dân chủ, ..v..v..” thật tối thiêng liêng. Nếu lãnh đạo không vì Nhân Dân, không vì Tổ Quốc, mà để cho chủ nghĩa cá nhân ỷ thế ỷ quyền hại dân hại nước, thì miệng người đời ngọng gì mà không kèm chữ “đểu” theo sau những người lãnh đạo đó. Hằng mấy chục năm trời dưới chế độ độc tài, người dân mới “nén” được chữ “đểu” vào những chức vụ lãnh đạo, như: lãnh đạo đảng đểu, lãnh đạo nhà nước đểu, lãnh đạo quốc hội đểu, lãnh đạo công an đểu, ..v..v.. , để chỉ những người tự xưng làm cách mạng mà hành động toàn là phản cách mạng”. Tác giả  nhớ đến câu đối mà ông cho là cô đọng nhất và khó đối nhất của ông Phan Hiền, đăng trên báo quân đội nhân dân cộng sản: ”Sai đâu sửa đấy, sai đấy sửa đâu, sửa đâu sai đấy. Ông đảo ngược lộn xuôi chữ nghĩa, ông tráo đi rồi tráo lại những chữ sai, sửa, đấy, đâu, ấy vậy mà nghiền ngẫm kỷ mới thấy cái tài của tác giả, khi diễn tả bức tranh xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam xúc tích đến thế là cùng”. 

Với nhà thơ TCY (hải ngoại). Trích trong bài  thơ “Khép Lại Quá Khứ” ngày 17/04/2006: “ .... Đến bây giờ, ai tin cộng sản đâu. Nếu thật lòng xin hãy thực hiện mau. Cuộc hòa giải với người dân quốc nội. Hãy ngưng ngay những hành động bỉ ổi. Ngưng đuổi nhà, cưỡng chiếm đất nhân dân. Ngưng đào mồ, sang phẳng những mộ phần
Xây khách sạn làm giàu cho đảng ủy. Hãy ngưng ngay những ngón nghề phù thủy. Đạo giáo quốc doanh, dân chủ cò mồi. Hứa hòa hợp hòa giải ở đầu môi. Nhưng cộng đảng vẫn độc quyền chúa tể...... Nếu thật tình thì hãy mau giải thể. Đảng độc tài cộng sản (đảng vô lương). Người TỴ NẠN bốn bể sẽ hồi hương. Đem tài s
ức hiến dâng đất nước. Hứa với anh, tôi là người đi trước !!!”

Với n đạo diễn Song Chi (trong nước). Sau khi thành công bộ phim “Phố Hoài” năm 2002 và phim “Nữ Bác Sĩ” năm 2008, cô đành phải rời Việt Nam với qui chế tị nạn tại Na Uy t tháng 04/2009. Đây là vài trích đoạn trong bài phỏng vấn do đài RFA thực hiện hồi tháng 5/2009: “.... Càng đi xa, càng sống lâu bên ngoài thì mình sẽ càng rất thương cho người Việt Nam là tại vì rõ ràng ở các quốc gia khác, người ta thật sự rất tự do, rất dân chủ, và rất tôn trọng con người. Nhân dân của họ muốn ý kiến như thế nào, muốn biểu tình, muốn lên tiếng, hoàn toàn người ta có thể làm được. Họ có tất cả những quyền lợi được bảo vệ từ bé cho đến khi về già... Trong khi tại Việt Nam không có quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận. Mình không có báo chí tư nhân. Hơn 700 tờ báo trong nước vẫn thuộc một tổng biên tập chung.... Thật ra tôi cũng chỉ là một phụ nữ yêu công việc làm phim của mình, chỉ muốn sống với mối bận tâm về công việc và gia đình thôi, nhưng rồi cuối cùng cũng buộc phải lên tiếng, để rồi đành phải rời khỏi đất nước như hiện nay. Ra đi để tíêp tục cái điều mà mình nhận thấy là mình cần phải làm từ khi còn ở trong nước, chứ không phải ra đi chỉ để tìm sự yên ấm cho riêng mình. Nhìn sự phát triển của đất nước người ta, nhìn người dân trong một đất nước, xã hội tự do họ được sống trong điều kiện như thế nào, để rồi càng xót xa cho Việt Nam nhiều hơn. Và thật lòng là chỉ khao khát một ngày nào đó đất nước thay đổi để có thể trở về mà thôi...”

Với nhà thơ Trần Mạnh Hảo (trong nước). Trích một số câu trong một bài thơ (tôi quên tên) của Trần Mạnh Hảo hồi tháng 9/2009: “... Tôi yêu tổ quốc tôi mà tôi bị bắt. Tổ quốc là con cá nằm trên thớt. Tổ quốc là con giun đang bị séo quằn. Giặc chiếm Hoàng Sa Trường Sa. Biển Đông bị bóp cổ, .... Có nơi đâu trên thế giới này. Như Viêt Nam hôm nay. Yêu nước là tội ác. Biểu tình chống ngoại xâm bị’Nhà Nước’’ bắt? Các anh hùng dân tộc ơi! Ngô Quyền Trần Hưng Đạo ơi! Nếu sống lại các ngài sẽ bị bắt! Ai cho phép các Ngài đánh giặc phương Bắc? .... ”

Với đạo diễn Trần Văn Thủy (trong nước). Đầu tháng 06/2010, tại Kim Bôi tỉnh Hòa Bình, đã diễn ra cuộc hội thảo “Văn Học Việt Nam-Hoa Kỳ Sau Chiến Tranh”. Tiếp đây là vài đoạn trích trong phần trả lời của Trần Văn Thủy khi phóng viên đài RFI phỏng vấn về cảm nhận của ông trong hội thảo: “..... Hội thảo trên đây đặt ra vấn đề thế này hòa hợp hòa giải giữa người Việt và người Mỹ sau chiến tranh đã đi đến đâu, và tình hình như thế nào. Phải nói rằng hầu hết đã nhận thấy một điều là mối quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ, đặc biệt là giữa các cựu chiến binh Mỹ và Việt Nam thì phải nói là… sống như bạn bè chân tình vậy.... Bỗng dưng người ta đặt ra một câu hỏi rất lớn là, thế thì bây giờ sự hòa hợp giữa người Việt với người Việt ra sao? Trong hội thảo vừa rồi, tôi là người được phát biểu sau cùng, và với thời gian cũng rất hạn hẹp. Tôi cũng không hiểu tại sao khi tôi phát biểu được khoảng mươi, mười lăm phút thì chủ tịch đoàn ra dấu là thời gian không còn nhiều, tôi phải rút ngắn bài phát biểu.. ... Đến phần cuối cùng, tôi nói như thế này: Thưa các bạn trẻ, trong hội trường của chúng ta ngày hôm nay, số lượng các bạn trẻ là sinh viên khoa Văn..... Các bạn là tương lai, cho tôi được đối thoại với tương lai. Tất cả những tham luận trước không đề cập đến vai trò của các bạn trong hội thảo này. Tôi muốn nói với các bạn rằng, vấn đề hòa hợp giữa người Việt và người Mỹ thì coi như đã xong, cái kết rất có hậu. Nhưng cái gánh nặng để hòa hợp hòa giải giữa người Việt với người Việt thì hình như đến thế hệ các bạn vẫn phải lo. Mà cái chuyện này nó dài, các bạn sẽ có thời gian để tìm hiểu một cách thấu đáo một cách khách quan, một cách chân thành. Nhưng theo thiển ý của tôi, bằng vào những va chạm và sự hiểu biết của tôi, thì tôi thấy để tiến tới được việc hòa hợp hòa giải giữa người Việt trong nước và người Việt ngoài nước, thậm chí cả người Việt trong nước với nhau, thì có lẽ cũng phải đặt trên những cơ sở, những nguyên tắc nào đó, những định hướng nào đó thì mới trở thành hiện thực được.... Theo thiển ý của tôi, theo sự hiểu biết rất sơ sài và ít ỏi của tôi, thì tôi nghĩ rằng có lẽ có hai nguyên tắc chính để đi tới sự hòa hợp hòa giải, là “chấp nhận sự khác biệt, công bằng và minh bạch với quá khứ, .... mới có thể hòa hợp hòa giải thực sự”.... Đây là vấn đề khoa học chứ không phải là vấn đề lập trường quan điểm hay tư tưởng. Điều cuối cùng mà tôi muốn nói với các bạn trẻ trong hội thảo đó là thưa các bạn, tâm hồn con người nặng gấp trăm lần thể xác. Bởi thế chúng ta phải đặc biệt coi trọng đời sống tinh thần của một dân tộc ».

Thứ năm. Chủ nghĩa cộng sản dưới nét nhìn của những nhà chính trị.

Tồng Thống Nguyễn Văn Thiệu nói: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”.

Nhà văn Nga Alexandre Soljenitsym nói: “Khi thấy thằng cộng sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu ta không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi, không ở lại nghe nó nói láo. Nếu ta không can đảm bỏ đi, mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói lại, những lời nó nói láo với người khác.”
 
Bí thư cộng sản Nam Tư Milovan Djilas nói: “20 tuổi mà không theo cộng sản là không có trái tim, 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản là không có cái đầu.”
 
Cựu Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Xô Gorbachev nói: “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.”

Cố Tổng thống Nga Boris Yeltsin nói: “Cộng sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó.”
 
Cựu Tổng thống Nga Putin nói: “Kẻ nào tin những gì cộng sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của cộng sản là không có trái tim.”

Bà Thủ Tướng Đức Angela Merkel nói: “Cộng sản đã làm cho người dân trở thành gian dối.”
Ngày 12/06/2007 tại Washington DC, Tổng Thống George Bush chủ tọa  lễ khánh thành Tượng Đài Nạn Nhân Cộng Sản Thế Giới. Trong lời phát biểu mạnh mẽ của Tổng Thống Hoa Kỳ, có đoạn: “..... Đây là biểu tượng thảm họa kinh hoàng trong thế kỷ 20 của nhân loại nói chung, và 25 quốc gia bị cộng sản cai trị nói riêng. Từ nay, oan hồn của  hơn 100 triệu nạn nhân cộng sản (có cả nạn nhân Việt Nam chúng ta) được những thế hệ hôm qua, hôm nay, và những thế hệ mai sau tưởng nhớ. Tưởng nhớ để tận diệt chế độ này đến tận cùng gốc rễ, vì chế độ cộng sản là tàn bạo và phi nhân.

Ngày 07/05/2010, Tổng Thống Nga Dmitry Medvedev đã trả lời phỏng vấn của nhật báo Nga Isvestiai. Trích vài đoạn: “Chế độ chính quyền ở Liên Xô khi trước không thể diễn tả bằng cách nào khác hơn là một chế độ độc tài toàn trị. Thực không may, đây là một chế độ đàn áp các quyền tự do căn bản không những chỉ người dân của nước mình, mà còn cho nhân dân các nước nằm trong khối CS, tôi muốn nói tới các nước XHCN khác, trong gần nửa thế kỷ nay. Và vết nhơ này không thể nào bôi xóa trong lịch sử”. Lời phát biểu của  ông đã gây chấn động hệ thống truyền thông Nga và nhiều nước trên thế giới. ... Năm  1940, khoảng 22.000 sĩ quan Ba Lan đã bị Staline ra lệnh thảm sát tại rừng Katyn. Mãi sau này, chính quyền Ba Lan mới đưa vụ thảm sát ra tòa án Nhân Quyền Âu Châu tại Strasbourg với những bằng chứng. Thân nhân những người bị sát hại đã đòi chính phủ Nga phải bồi thường. Tháng 3/2010, Viện Công tố Quân Sự Nga đã trả lời Tòa Án Nhân Quyền Âu Châu rằng: “vụ thảm sát xảy ra từ năm 1940, tới nay đã vượt qua thời hiệu pháp lý. Nước Nga ngày nay, không thể chịu trách nhiệm cho một chính quyền 70 năm về trước. Ông nói: “Nếu ngày hôm nay, nhắm mắt trước những tội ác này, thì trong tương lai, những tội ác như vậy sẽ còn lặp lại, ở dạng này hay dạng khác, ở nước này hay nước kia. Vì vậy, thời gian khiếu nại tuy khá xa, nhưng tội ác tày trời như vậy không bao giờ mất thời hiệu. Những người gây tội ác, bất cứ là ai, bất kể thời gian là bao nhiêu năm, cũng phải gánh trách nhiệm ! Đây là vấn đề trách nhiệm và đạo đức, một sự kiện đáng để cho các thế hệ tương lai rút kinh nghiệm”.

Kết luận.

Tôi nghĩ, nhóm chữ “hòa giải và hòa hợp” phải đặt đúng vị trí của nó, vì có “hòa giải” được với nhau mới có  thể “hòa hợp” được với nhau, vì từ hòa giải đến hòa hợp còn một khoảng cách nữa. Nhưng với CSVN, dù là lời nói hay lời viết, họ chỉ dùng chữ “hòa hợp“ hoặc “hòa hợp hòa giải”, mà thực chất họ chỉ kêu gọi dụ dỗ Cộng Đồng tị nạn cộng sản hòa hợp dưới quyền cai trị của họ, chớ không có hòa giải hiểu theo nghĩa hai bên cùng thỏa thuận.
Nhưng tại sao CSVN không hòa giải với người dân trong nước trước, vì đây là vấn đề hoàn toàn trong tầm tay của họ mà? Khi nêu câu hỏi như vậy tôi vẫn hiểu rằng, lịch sử là không thể thay đổi, nhưng có những điều sai trong lịch sử vẫn sửa được trong hiện tại, để có điều kiện hướng đến tương lai. Nghĩa là CSVN phải có trách nhiệm phải hòa giải với đồng bào chớ không phải ngược lại. (1) Theo tài liệu của Bộ Tài Nguyên & Môi Trường của CSVN phổ biến ngày 08/07/2010, chỉ riêng trong 6 tháng đầu năm 2010, có khoảng 100 đoàn dân oan từ các thành phố: Rạch Giá, Cần Thơ, Long An, Sài Gòn, Đồng Nai, Nam Định, Hà Nam, Hưng Yên, Hà Nội ... đến cơ quan trung ương đưa đơn khiếu nại oan ức vì đất đai nhà cửa bị các địa phương cướp đoạt. Vậy, CSVN hãy hòa giải bằng cách “(a) Hủy bỏ Luật Đất Đai và tất cả các luật liên quan, vì đây là nguồn gốc của những mánh khóe cướp đoạt từ các cấp lãnh đạo. (b) Trả lại quyền tư hữu cho tất cả những ai từng là chủ hoặc người thừa kế của ruộng đất. (c) Hoàn trả toàn bộ nhà cửa cũng như cơ sở kinh doanh thương mãi cho đồng bào mà CSVN ngang nhiên tịch thu sau khi chiếm Việt Nam Cộng Hòa. (d) Bộ Chính Trị chánh thức xin lỗi đồng bào vì chính sách sai lầm trước đây”. (2)Với những cuộc mít tinh biểu tình của tuổi trẻ Việt Nam, thể hiện tinh thần trách nhiệm của người dân thức tỉnh trong một xã hội bị CSVN bịt mắt bịt tai bịt miệng, với mục đích bảo vệ chủ quyền đất đai biển cả của Việt Nam từ trong sử xa xưa, được nói lên tiếng nói dân chủ tự do và nhân quyền. Vậy CSVN hãy “(a) Hòa giải bằng cáchthực hiện kế hoạch bảo vệ quần đảo Hoàng Sa Trường Sa và các hải đảo trong Vịnh Bắc Việt và trong vùng Biển Đông của Việt Nam. (b) Bảo vệ ngư phủ Việt Nam đánh cá trong phần lãnh hải của mình, tấn công các tàu lạ ngang nhiên bắt ngư phủ và ủi chìm tàu của ngư dân Việt. (c) Hủy bỏ Điều 4 cùng lúc thực thi những điều qui định trong Hiến Pháp liên quan đến dân chủ và các quyền tự do của người dân theo Công Ước quốc tế. (d) Trả tự do vô điều kiện cho tất cả tù chính trị mà CSVN ghép vào tội hình sự”. (Ngày 02/09/2010, trong  thư gởi chủ tịch Nguyễn Minh Triết nhân ngày quốc khánh CSVN, nữ dân biểu Hoa Kỳ Loretta Sanchez, kêu gọi Hà Nội trả tự do cho hơn một trăm tù nhân lương tâm hiện còn bị giam giữ). (3)Với hoạt động của các tôn giáo, tại sao phải sử dụng mọi mánh khóe gian trá để cắt ra từng mảng rồi khai sinh ra những tổ chức “tôn giáo quốc doanh trong khi miệng thì nói đến đoàn kết?” Hóa ra đoàn kết của cộng sản là chia cắt để trị, giống như thời thực dân Pháp chia Việt Nam thành Nam Kỳ Trung Kỳ Bắc Kỳ để cai trị hơn trăm năm trước. Vậy, CSVN hãy “(a) Hòa giải bằng cách “ giải tán các tổ chức tôn giáo quốc doanh. (b) Rút tất cả Công An lồng trong các tổ chức đó cũng như đã tung ra hải ngoại trở về ngành lo bảo vệ an toàn cho dân và dọn dẹp xã hội sạch sẽ. (c) Hoàn trả đất đai tài sản lại cho các tôn giáo, hủy bỏ các văn kiện liên đến tôn giáo quốc doanh và tôn giáo ngoài quốc doanh, tôn trọng tự do tôn giáo. (d) Bộ Chính Trị chánh thức xin lỗi các tôn giáo các tín đồ”.   

Nếu CSVN hành động được như vậy tức là hòa giải được với đồng bào trong nước, lúc ấy Cộng Đồng tị nạn tại hải ngoại sẽ tự động góp sức góp tiền xây dựng quê hương Việt Nam phát triển, nhất là phát triển về  văn hoá giáo dục để tái tạo lại niềm tin trong một xã hội toàn gian trá. Nhưng đã là cộng sản thì làm gì có người tử tế để phục vụ quốc gia dân tộc, cho nên CSVN không hòa giải với người trong nước vì họ đang siết chặt người dân, mà họ muốn Cộng Đồng tị nạn cộng sản cúi đầu hòa hợp với cộng sản, để họ khống chế cai trị như thể “cai trị một nước Việt Nam nhỏ nhưng rất giàu tài chánh, rất giàu chuyên viên chuyên gia, và khả năng hưởng vào sinh hoạt chính trường tại hải ngoại vậy”.

Nói theo ông Võ Văn Kiệt thì Cộng Đồng tị nạn cộng sản phải cúi đầu chấp nhận khoan dung củs CSVN mà hòa hợp với họ, mà họ là độc tài tàn bạo với đồng bào nhưng vô cùng khiếp nhược với Trung Cộng. Vậy, bất cứ lời khen nào dành cho Võ Văn Kiệt đều chứng tỏ vẫn còn tin vào sự gian trá của ông ta, vì lúc là Thủ Tướng cộng sản, ông ta cùng các “đồng chí” của ông ta siết cổ đồng bào chặt hơn để cướp tài sản, siết cổ tù chính trị chặt hơn cho chúng tôi rục xương trong tù, đến khi không còn quyền lực mới ra cái điều ông ta như là người cộng sản tử tế. Quả thật, người cộng sản dối trá đến cuối đời vẫn là dối trá.       

Nói theo Tổng Thống Hoa Kỳ thì “cộng sản là thảm họa của nhân loại trong thế kỷ 20.

Nói theo cố Tổng Thống Boris Yeltsin: “Cộng sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó”.

Nói theo Tổng Thống Nga thì cộng sản là vết nhơ không thể nào bôi xóa trong lịch sử .... Nếu ngày hôm nay, nhắm mắt trước những tội ác này, thì trong tương lai, những tội ác như vậy sẽ còn lặp lại, ở dạng này hay dạng khác, ở nước này hay nước kia....”

Nếu tổng hợp nhận thức của các nhân vật trong nước lẫn hải ngoại ở “Đoạn 4 và 5” bên trên, cộng với kinh nghiệm của mỗi chúng ta trong thực tế CSVN cai trị nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa từ năm 1954, và nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam từ năm 1975 đến nay, thì suy cho cùng, người Việt Nam Tự Do không thể nào hòa giải và hòa hợp được với CSVN. Chỉ có cách duy nhất và dứt khoát nhất, là Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải ngoại tiếp tục hỗ trợ đồng bào trong nước mạnh mẽ hơn nữa, mà một trong những cách hỗ trợ hiệu quả là chuyển tin tức về trong nước qua hệ thống internet, giúp đồng bào hiểu rõ hơn về cộng sản để đồng bào có thêm sức mạnh mà vùng lên xóa bỏ chế độ cộng sản độc tài tàn bạo trên quê hương Việt Nam./.    

Houston, ngày 4 tháng 9 năm 2010.
                                            **********
 
To: ChinhNghiaViet@yahoogroups.com; GoiDan@yahoogroups.com; PhoNang@yahoogroups.com From: bduc36@yahoo.com Date: Tue, 2 Aug 2011 10:23:44 -0700 Subject: Re: [ChinhNghiaViet] Ảo tưởng Hòa Giải Hòa Hợp! 

Góp ý;
Rất nhiều ngưòi Việt đã bị Medias của csvn bịp bợm và trở thành hiểu lầm về việc Quốc Cộng, hoặc thù oán dai dẳng giữa ngưòi Việt ở Hải Ngoại và ngưòi Việt ở VN.  Tất cả những điều đó chỉ là sự bịp bợm, dối trá.  Giữa ngưòi Việt không có hận thù chỉ có sự hận thù giữa dân tộc VN và tập đoàn việt gian buôn dân bán nưóc cs.  Ngưòi Việt tại Hải Ngoại lên án tập đoàn CSVN bởi vì chúng tham nhũng, thối nát, độc tài, vô khả năng, đàn áp, bóc lột nhân dân VN.  Kể từ khi CS cai trị VN mới có nạn buôn ngưòi, nô lệ xuất khẩu, tình dục, bán nưóc(Phạm Văn Đồng, HCM đã ký giấy dâng Hoàng Sa, Trưòng Sa cho Tàu, Lê Khả Phiêu bí mật dâng đất nhưọng biển cho Tàu, Nguyễn Văn Linh, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải..hợp tác với nhau bí mật viết thư xin làm chư hầu cho Thiên Triều Tàu, Nguyễn Tấn Dũng cho Tàu khai thác Cao Nguyên VN...tất cả những việc này bọn việt gian cs đã tự chủ hành động và không hế hỏi ý kiến nhân dân VN--việc này chứng minh rõ ràng csvn coi tài nguyên, đất nưóc VN là tài sản riêng của cán bộ, đảng viên cs, nhân dân VN là nô lệ cho đảng và nhà nưóc csvn ).   Trong thời gian gần đây, sự kiện nhân dân các nưóc Tunisie, Algerie, Maroc,(Malgreb), Somaliẹ (Phi Châu), Egypt(Trung Đöng)...đã nổi lên đòi cải tổ chính quyền vì quyền lợi của họ bị đàn áp, bóc lột, không đuọc tôn trọng..  Ngưòi Việt phản đối c/q csvn về việc buôn dân bán nưóc, tham nhũng thối nát...đó không phải là vấn đề Quốc Cộng, Ý Thức Hệ mà đó là Quyên Lợi của ngưòi dân VN đối với 1 chế độ tham nhũng, thối nát độc tài, việt gian buôn dân bán nước.  Chế độ csvn không đủ trình độ để nhận ra rằng khi cai trị 1 nưóc, họ phải có bổn phận và trách nhiệm với tưong lai của nhân dân VN chứ không phải chỉ biết vơ vét, bóc lột, đàn áp.

Không có việc hoà hợp hoà giải bởi vì giữa ngưòi Việt không có hận thù.  Chỉ có hận thù giữa dân tộc VN và tập đoàn việt gian buôn dân bán nưóc.  Lịch Sử Cận Đại VN đã chứng minh rõ ràng việc hợp tác với CS chỉ là việc "đầu hàng CS " Những ngưòi nào từ chối việc đầu hàng đều bị cs tiêu diệt.  Bằng chứng thứ nhứt, sau khi ký Hiệp Định Sơ Bộ với Pháp, HCM và tập đoàn CS thẳng tay tiêu diệt khối ngưòi Việt không CS.  Bằng chứng thứ hai, sau khi chiếm Saigon, CS đã thẳng tay dẹp bỏ bọn MTGPMN, Thích Trí Quang, Ngô Bá Thành, Kiều Mộng Thu...Trưong Như Tảng phải vưọt biên sang Mỹ.  Đây là những bằng chứng cụ thể cho việc hợp tác với csvn. 

Xin nhấn mạnh ở đây là danh từ "hoà hợp hoà giải " do csvn đưa ra là 1 danh từ bịp bợm bởi vì với danh từ này có nghĩa là có sự ngang bằng giữa 2 phe đối nghịch nhau ( CS và QG), 2 phe có thể thảo luận và đặt ra những điều kiện và cả 2 phe phải chấp nhận nhưng thực tế thì hoàn toàn trái ngưọc "hoà hợp hoà giải " với CS theo đúng thực tê  là đầu hàng CS.  Mà đã nói tới đầu hàng CS thì đâu có quyền nói tới điều kiện.  Một là phải trở thành 1 công cụ, nô lệ, con bò sữa dollars để đảng viên và cán bộ cs khai thác, lợi dụng,  Hai là, bị cs bắt tù, sát hại, tiêu diệt.

Hãy thử phân tích thế lực của 2 phe ( CS và ngưòi Việt Tỵ Nạn CS tại Hải Ngoại ) để phán xét Lợi và Hại trong việc đầu hàng CS. Phía CS chúng đã quen các thủ đoạn bịp bợm đe doạ dùng tiền bạc, điạ vị, danh vọng hão, gái...để mua chuộc,  gài bẫy dụ dỗ những ngưòi không CS vào tròng rồi chúng siết cổ họ cuop đoạt tài sản, tính mạng, hoặc biến họ thành những công cụ đẻ tuyên truyền cho chế độ việt gian cs hay chống phá những hội đoàn tổ chức Yêu Nưóc chống cs   xét kỹ họ chi là 1 tập thể ô hợp vì thế rất dễ bị kiểm soát và sai khiến nếu đầu hàng cs( chẳng khác gì thưòng dân miền Nam VN cúi đầu trưóc sự đô hộ của các Thái Thú CS).  Nhưng có 1 ngoại lệ khác, là họ không ở VN mà đang cư ngụ tại cac nưởc trên Thế Giới vì thế csvn không dám giở trò vũ lực, cưóp đoạt, giết ngưòi cưóp của với lưõi lê, súng đạn như chúng đã lam ỏ VN với ngưòi Việt tại Hải Ngoai  

Phía việt gian cs thì chúng có 1 hệ thống công an, bộ đội, tình báo, nhân lực rất chuyên nghiệp ( ăn lương hàng tháng và sống bằng nghê đàn áp boc lột, giết chóc, cưóp đoạt...) các Tư Sản Đỏ gia tài hàng chục triệu, tỷ dollars kết hợp với thế lưc cua Tư Bản nưóc ngoài đang làm ăn đầu tư ở VN..vì thế thế lực của CS rất mạnh.  Việc này đưa tới 14 hậu quả là nếu kết hợp với 1 thê lực CS quá mạnh mà phía ngưòi Việt Tỵ Nạn CS thì quá yếu về mặt tổ chức, cơ cấu chính trị lobg lẻo vì khôgn có Đoàn Kêt, Chính Sách Nhất Quán rõ rệt...  Rõ ràng là 2 thế lực không cân xứng khi để chung vơi nhau.  Nếu cố tình gưọng ép để chung vơi nhau thì vioệc gì sẽ xảy ra?  Thế lực CS sẽ nuốt tươi caá cđ ngưòi Việt Tỵ Nạn CS tại Hải Ngoại và biến họ thành 1 công cụ hay trở thành 1 nơi để khai thác, lợi dụng.

Vì thế, nếu muốn tồn tại thì tập thể ngưòi Việt tỵ nạn CS phải tránh xa csvn để tiếp tục giữ vị thế đối lập, là tiếng nói đại diện cho dân tộc VN phê phán các tệ nạn tham nhũng thối nát của cán bộ cs, loan báo tê buôn ngưòi, rửa tiền, buôn ma tuý, ...của csvn với thế giới Nếu cđ ngưòi Việt tỵ nạn cs tiếp tay với các c/q trên thế giới chống lại các đưòng dây tội phạm mafia của csvn đang hoat dong trên thế giới thì họ sẽ đưoc sự ủng hộ do đó csvn  khó mà kiểm soát đưọc các cđ ngưòi Việt ơ ơi Ngoại, c/q các nưóc này sẽ không cho phép csvn tự tung tự tác trên lãnh thổ của họ.  Nếu ngừoi Việt tỵ nạn cs tiếp tục giữ thế Đối Lập thì họ sẽ tồn tại. 

Bàn tới đây, nhớ tới giai thoại của Chúa Nguyẽn Hoàng tới cầu khẩn kế của Trạng Trình đẻ thoát thân.  Trạng Trình đã chỉ cho Nguyễn Hoàng con đưòng thoát hiểm là vào Nam nhưng ông chỉ dám nói ám chỉ ( có lẽ vì sợ gián điệp, tai mắt của  họ Trịnh ở chung quanh?)  Nguyễn Hoàng theo kế của Trạng Trình xin vào Nam và đã lập đưọc Nghiệp Chúa.  Tình thế của chúng ta cũng thế, tuy cđ ngưòi Việt ô hợp rải rác khắp nơi trên thế giới nhưng csvn không thể xâm chiếm các cđ ngưòi Việt Tỵ Nạn CS tại Hải Ngoại bằng quân sự mà chúng chỉ có thể dụ dỗ, gài bẫy, bịp bợm chúng ta tự nộp mạng cho chúng.  Một trong những điều kiện cần thiết của ngưòi Việt trong việc chống cự cs để tồn tại( mặc dù số ngưòi tuy ít  nhưng nếu biết Đoàn Kết thì sẽ trở nên 1 Lực khó bẻ gãy. )

Kết Luận; Nếu ở thế Đối Lập với CS thì ngưòi Việt Tỵ Nạn CS tồn tại, nếu đầu hàng thì sẽ chết, bị tiêu diệt trở thành 1 nô lệ, 1 cái đinh trong guồng máy của csvn.  Cũng nên biết rằng csvn lệ thuộc vào cs Tàu, sẽ trở thành 1 chư hầu của Tài trong tưong lai gần..và như thế sự bóc lột của cs càng đè nặng trên ngưòi dân VN kinh khủng hơn vì phải chi, phục vụ cho csvn và cs Tàu nữa.  Trân trọng

No comments:

Post a Comment