'Vỡ quẻ Bầu Kiên' chỉ là cuộc chiến mini
Luật sư Lê Quốc Quân
Gửi cho BBC từ Hà Nội
11:24 GMT - thứ
sáu, 24 tháng 8, 2012
Dư luận rúng động, truyền thông căng lên, vàng tăng giá, chứng khoán
sập sàn… là những dấu hiệu bề nổi vụ ông Nguyễn Đức Kiên bị bắt.
Còn tảng băng chìm là những bình luận vô tiền khoáng hậu ở mọi cấp về một
cuộc chiến Ba-Tư [1]; là sự lo ngại sụp đổ của hệ thống tiền tệ, là thao thức và
hy vọng của những người đấu tranh cho tiến bộ xã hội.
Tìm ra kẻ thù
Có thể trong những ngày tới, 5 hay 10 người nữa sẽ bị bắt nhưng chắc chắn
không có bộ trưởng, thậm chí thứ trưởng nào vào vòng lao lý.
Màn kịch này đủ để gây xúc động nhưng không để có biến động.
Quả thật, nhiều người cho rằng “quẻ” đã vỡ và sẽ có biến động chính trị.
Nhưng chắc chắn là không có chuyện đó vào thời điểm này vì những uỷ viên BCT có
thể kèn cựa nhau về quyền lợi và những mâu thuẫn cá nhân nhưng đều đang cùng một
nhóm lợi ích bảo vệ sự thống trị của chính mình.
Các “Vina” có đổ vỡ ào ạt nhưng song sắt, vốn đang khóa chặt những người dân
vô tội, không rộng mở để đón chào các ủy viên BCT.
Việc bắt bớ là hệ quả tất yếu của những diễn biến chính trị thời gian qua ở
Việt Nam, khi cơ chế “lập lờ đánh lận con đen” này đã tạo ra những ổ tham nhũng,
những tập đoàn Mafia lũng đoạn đến “tận căn”, vượt quá ngưỡng chịu đựng của dân
chúng.
Khi đó Bộ Chính trị phải bật đèn xanh để tìm ra một số: “kẻ thù của nhân
dân”nhằm thỏa mãn đòi hỏi của dân chúng. Kẻ thù dễ chĩa mũi dùi vào nhất vẫn là
các chủ tư bản mới nổi.
Nó vừa phù hợp với học thuyết vô sản mà đảng đang cổ súy đồng thời ngăn chặn
được sự phẫn nộ của công chúng về sự tư bản hóa một cách quá đáng dựa vào cơ chế
thị trường.
Về mặt biểu hiện, nó cũng cần có một “sự biến” đủ lớn để tạo nên những chú ý
trong dư luận nhưng chắc chắn 14 thành viên vẫn đủ tỉnh táo và nhẫn nhục để stop
tất cả lại nếu như điều đó tạo ra một cuộc đảo chính hoặc một cuộc chiến tranh
“mini”.
Các quan chức sẽ đứng ngoài cuộc để lạnh lùng trở nên mạnh hơn.
Thủ kho và kẻ trộm
Vào một đêm nọ có một thằng ăn cắp đi vào một kho tài sản khổng lồ của nhân
dân bao đời gầy dựng với biết bao nhiêu máu và nước mắt. Đầu tiên có kẻ tắt đèn
bằng Nghị Quyết làm cho bóng tối bao trùm; một tay thủ kho cầm chìa khóa đang
đợi sẵn để mở theo Luật pháp.
Tên trộm lẻn vào và ăn cắp tài sản của nhân dân, nó lấy đi nhiều đến nỗi dân
chúng không còn cái để ăn, mẹ già ốm không có thuốc, công nhân đói bị teo cơ,
ngư phủ chết vì giành nhau cá ươn, thiếu nữ chạy loạn xin lấy chồng Hàn Quốc để
kiếm miếng ăn…
Đèn bật sáng bằng chỉ thị, tên thủ kho tung chưởng hình sự và kẻ trộm bị
chính hai kẻ này bắt giữ. Nhân dân vỗ tay vui mừng hớn hở mà quên rằng không thể
có một sự lũng đoạn nào được thực thi nếu không có sự chỉ đạo bằng Nghị Quyết và
tiếp tay bằng Pháp luật.
Xong rồi, Đảng sẽ lại trong sạch hơn, nghiêm túc hơn trong mắt nhân dân. Thế
là họ lại bắt đầu một cuộc chơi mới, đầy bóng tối với những tay thủ kho và tên
trộm. Và những khoản thủ đắc ngày càng lớn hơn.
Nhưng thực tế thì tên trộm này là người nuôi Đảng và Chính Phủ trong suốt
nhiều năm qua. Ngoài tiền thuế họ đóng vào ngân sách để trả lương cho cả hai hệ
thống Đảng và Nhà nước, những giám đốc này rải tiền dài miên man từ Móng Cái đến
Cà Mau, rải sâu từ trưởng thôn lên tận Bộ Chính Trị, rải mạnh để tư duy của họ
thâm nhập vào từng điều khoản của các thông tư, thậm chí cả nghị quyết của
đảng.
Tên trộm bị bắt nhưng bởi cùng hội, cùng thuyền nên những kẻ bị bắt sẽ không
bao giờ khai ra hoặc tố cáo những người đương chức trong chính quyền vì họ có cơ
sở để tin rằng là mình sẽ được “giải cứu” từ chính những người đã tắt đèn và mở
khóa để họ vào kho.
Kết cục đường dây Mafina này sẽ ra sao ?
Rồi những án tù sẽ được đưa ra mà thời hạn thua xa so với một vài cá nhân
viết blogs với duy nhất một điều là mong mỏi một cuộc sống chân thật hơn; rồi
chỉ vài năm sau những tên mafia cỡ bự lại quay về với những tài sản ăn cắp được
của mình, vẫn còn đó những kẻ tắt đèn và thủ kho trung thành đợi sẵn.
Còn nhân dân Việt Nam ngàn đời lam lũ, vốn giàu lòng vị tha, cũng vội quên đi
tiền thuế, máu và nước mắt, thậm chí cả cái chết của họ.
"Chỉ có một nhà nước pháp quyền mới soi rọi được kẻ có tội và bảo vệ người vô tội. Có như vậy tội phạm sợ và chùn tay làm việc ác còn người vô tội mới được thanh thản sống bình an."
Quan trọng hơn họ bị đánh lừa khỏi những vấn đề thời sự lớn lao hơn là giặc
giã ngoài biên cương, biển đảo bị mất, Tây Nguyên bị xâm nhập và vô vàn vấn nạn
nhãn tiền khác.
Rồi sẽ còn vô vàn tranh luận rất mất thời gian giữa Luật và Nghị quyết. Nó
giống như cuộc bỏ phiếu tín nhiệm vừa qua, dù có 3/13 phiếu thuận thì thủ tướng
vẫn bình chân như vại vì đó không phải là bỏ phiếu “bãi nhiệm”.
Nếu có như vậy thì cũng không ai có thể “bứng” ông đi được nếu tự bản thân
ông muốn trụ lại.
Sự liêm sỉ mà Đảng đang kêu gào có vẻ đang là thứ quá xa xỉ, chưa nói đến sự
đan xen nhằng nhịt quyền lợi giữa Chính phủ và Đảng, giữa Luật và Nghị quyết,
giữa những lợi ích cá nhân và phe nhóm. Điều đó cho phép hàng loạt thỏa hiệp
tiếp theo với một thời gian rất dài vì kho tài sản và những tên trộm khác vẫn
còn.
Công lý, pháp quyền và dân chủ
Cuộc đánh nhau hiện nay có thể dẫn đến kẻ thắng kẻ thua, nhưng công lý thì
không bao giờ được thực thi vì chính những kẻ trong và ngoài song sắt đều không
hướng việc hy sinh thân mình để tiêu diệt điều xấu xa, để xác quyết cùng nhau
xây dựng một xã hội pháp quyền, minh bạch và dân chủ hơn.
Thật vậy, chỉ có một nhà nước pháp quyền mới soi rọi được kẻ có tội và bảo vệ
người vô tội. Có như vậy tội phạm sợ và chùn tay làm việc ác còn người vô tội
mới được thanh thản sống bình an.
Không có pháp quyền và công lý thì Nhà nước sẽ nghiền nát nhân dân như cát
sỏi, trái lại một Nhà nước pháp quyền vì công lý thì sẽ bảo vệ mọi người.
Thật vậy, nếu có tự do báo chí thì vụ bắt “bầu Kiên” và các vụ tiếp tục sau
này phải bắt đầu bằng một cuộc họp báo.
Ở giữa là Bộ Công an, một bên là Ngân hàng Nhà nước và một bên là Viện Kiểm
sát. Tất cả hành vi tội trạng phải được nêu ra công khai và báo chí tha hồ hỏi
về tình tiết, động cơ, mục đích, thái độ và bất cứ ai đứng sau chịu trách nhiệm
về vụ việc này.
Nhưng trên tất cả chỉ có dân chủ mới có đối lập để cùng cạnh tranh chạy đua
hướng đến một kết quả tốt đẹp hơn cho nhân dân.
Nếu Đảng cộng sản vẫn tiếp tục độc quyền, cuộn trong tổ kén và tổ chức việc
bắt giữ người như những vở kịch để trẻ hóa, trong sạch hóa bề ngoài nhằm duy trì
sự lãnh đạo trên cả Nhà nước thì đất nước vẫn không thể tiến xa hơn.
[1] Dư luận cho rằng đang có sự tranh chấp quyền lợi và đấu đá giữa Ba
Dũng (Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ) và Tư Sang (Chủ tịch nước Trương Tấn
Sang)
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của nhà vận động dân
chủ Lê Quốc Quân, hiện sống tại Hà Nội.
No comments:
Post a Comment